CẢM NGHIỆM SAU MỘT CHUYẾN VÃNG GIA
Tôi cảm thấy vô cùng may mắn và biết ơn khi được tham gia một buổi sáng phát thức ăn miễn phí cho những gia đình khó khăn ở TP. HCM (Quận 8) – những gia đình được FFSC giúp đỡ để con họ đến trường. Chúng tôi được mọi người chào đón rất nồng nhiệt. Tôi không quá bất ngờ khi thấy điều kiện sống vô cùng bấp bênh của họ vì trước đây tôi đã từng sống ở Trung Phi trong nhiều tháng. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ được chứng kiến sự thân tình giữa những người có hoàn cảnh khó khăn mãi đến sự kiện này. Vậy nên tôi thấy thật đau lòng khi được lắng nghe một phần câu chuyện của họ. Như chuyện một cậu bé bị thương vĩnh viễn ở mắt do một chú chim gây ra, hay một em thiếu niên phải sống dương tính với HIV cả cuộc đời vì cha mẹ nghiện thuốc. Câu chuyện một bà cụ 70 tuổi phải chăm sóc 2 chắt nhỏ vì các con và cháu bà đều sa vào thuốc phiện. Bà cụ đi nhặt chai nhựa và túi nilon từ bãi rác mỗi ngày để kiếm được số tiền chỉ khoảng 50,000 VND/ngày (1.95€), tức 60€/tháng. Số tiền này bà phải dùng trả tiền thuê căn nhà 12m2, điện, thức ăn, và những nhu cầu thiết yếu khác.
Hầu hết những đứa trẻ mà tôi gặp đều nở nụ cười tươi, biết cư xử lễ phép và tràn đầy năng lượng. Một bé gái 5 tuổi tặng mỗi người chúng tôi một viên kẹo. Dù ngày hôm ấy rất nóng nực, tôi ra về trong nỗi bận tâm khó tả thành lời – bận tâm về cách để tạo nên sự cải thiện bền vững cho những gia đình khó khăn ấy.
Giáo dục là một trong những nhân tố quyết định để thoát khỏi cảnh nghèo túng luẩn quẩn này. Vậy nên tôi càng thêm kính trọng các Sơ của FFSC và nguồn cảm hứng mà các Sơ đã tạo nên trên những nỗ lực và những cống hiến cuộc đời mình để giúp đỡ những người yếu thế dù họ thuộc về bất kì tôn giáo nào.
– Vincent Brochart, vị khách trọ tại nhà khách FFSC